Y Nghia Not Ruoi Sau Lung / Top 11 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 4/2023 # Top View | Xnko.edu.vn

Truyện: Thần Y Thánh Thủ

– Cậu, cậu nói gì!

Hai người đứng trước mặt Triệu Chí nháy mắt ngây người, Triệu Chí đứng sau họ, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, nếu không phải Trương Dương đông người, chỉ sợ gã đã chửi ầm lên.

– Vị tiên sinh này, nói rõ một lần nữa là tôi không ác ý, anh thật sự mắc bệnh!

Trương Dương im lặng, nói xong câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quặc.

Hắn có thể hiểu tâm trạng của người đối diện lúc này, nếu đổi lại là hắn, đột nhiên có người ngăn mình lại, nói mình có bệnh, tâm tình của hắn cũng sẽ chẳng thể nào tốt được.

Tiếc là, dù là ở kiếp trước hay ở hiện tại, tiếp xúc giữa Trương Dương với bệnh nhân đều là bị động, hoặc chẳng hạn là tình hình khẩn cấp như kiểu Tần Chính, trước giờ thực sự hắn chưa từng chủ động đi tìm bệnh nhân, giúp người ta chữa bệnh, hắn cũng không biết nên nói thế nào thì tốt.

Đừng nói hắn, hầu hết các bác sĩ hẳn đều không làm chuyện thế này.

Bác sĩ trị bệnh cứu người, không phải nhân viên bán hàng tới tận cửa tiếp thị, làm sao có thể chủ động đi tìm khách hàng, từ xưa đến nay, đều là ai có bệnh, trực tiếp đi bệnh viện tìm bác sĩ khám bệnh, sau đó chữa bệnh, bác sĩ chủ động đi tìm bệnh nhân, có thể nói là rất ít.

Tuy nhiên hiện tượng này không phải không có, trước kia bọn giang hồ bịp bợm cũng thích dọa người như vậy, khi nào cũng phán câu anh có bệnh, phải tổn tài mới có thể thoát nạn, hiện nay xã hội ổn định, loại giang hồ bịp bợm như vậy gần như không có nữa.

– Tôi bệnh?

Triệu Chí không giận ngược lại còn cười, tay lặng lẽ nhấn di động bên hông, gọi điện đi, hai thủ hạ hiện tại của gã đều là nhân viên bình thường, không thể dùng sức mạnh với đám người Trương Dương được.

Sau Trương Dương là hai chàng thanh niên vạm vỡ, nhìn là biết không dễ chọc, rồi lại thêm đám Tần Dũng đã tới nữa.

Lúc Tần Dũng ra ngoài cũng đem theo vệ sĩ.

– Tiên sinh, tôi biết anh không chấp nhận được, nhưng anh thực sự mắc bệnh, mà còn là bệnh nặng!

Trương Dương bất đắc dĩ sờ mũi, tìm hơn một tiếng, hắn mới tìm được bệnh nhân thích hợp, người trước mặt mắc bệnh nặng, hơn nữa còn là bệnh nặng rất phiền phức.

Cũng may bệnh của gã vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến xấu, Trương Dương vẫn còn cơ hội giúp gã chữa trị, người này đối với Trương Dương mà nói, cũng là đối tượng thích hợp nhất cho cuộc tỷ thí ngày hôm nay.

– Được, cậu nói tôi mắc bệnh, rốt cuộc tôi bệnh gì, hôm nay ở con đường trung tâm này nói rõ cho tôi, đúng rồi, đây là số 320!

Triệu Chí lớn tiếng nói, gã là người thông minh, hiện tại điện thoại của gã đang mở, nghĩa là đang báo địa chỉ ra ngoài.

Gã là người có tiền, còn là một tỷ phú, Trương Dương đột nhiên đứng trước mặt nói gã mắc bệnh, còn đưa theo nhiều người như vậy, khiến bản năng đề phòng của gã trổi dậy.

Trương Dương khẽ thở dài, chậm rãi nói:

– Tôi nói, anh không cần lo lắng, cũng không cần phải sợ!

– Được, cậu nói đi, tôi không lo lắng, cũng không sợ hãi!

Triệu Chí cười lớn, gã tin Ngưu mập nghe điện thoại chắc chắn có thể nghe thấy mấy câu này, gã không nói, cũng báo địa chỉ, Ngưu mập sẽ biết rõ gã gặp phiền phức, nhất định sẽ tới trợ giúp gã.

Gã đang chờ người mình tới, dể tính sổ mấy tên trước mặt.

– Bệnh của anh, là khối u…

– U, sao cậu không nói tôi bị ung thư luôn đi?

Trương Dương mới nói ra, đã bị Triệu Chí cắt ngang, Triệu Chí còn tức giận la lối Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu, tâm tình của Trương Dương hắn có thể hiểu được, nếu đổi lại là hắn, bị người xa lạ nói mình bị u, hắn cũng không chịu được.

Đừng nói gã, chính là Tô Triển Đào và Tần Dũng, cũng trợn to hai mắt.

Tô Triển Đào còn kéo Trương Dương, nhỏ giọng hỏi:

– Trương Dương, anh ta bị u thật à?

– Đúng, nhìn thấy nốt ruồi không, chính là nó đấy!

Trương Dương nhỏ giọng trả lời, hiện nay hắn muốn làm thế nào để Triệu Chí tin mình, đồng ý để mình chữa trị cho gã, nếu bệnh nhân không đồng ý, hắn cũng không thể nào cưỡng ép được đúng không nào?

Trương Dương cũng không phải bác sĩ bệnh viện tâm thần, ở đó mới có chuyện cưỡng ép.

– Nốt ruồi cũng có thể là khói u sao?

Mắt Tô Triển Đào lại trừng to.

Tô Triển Đào không phải bác sĩ, không biết những chuyện này, tuy nhiên nốt ruồi anh ta đã thấy nhiều rồi, ngay trên người anh ta cũng có, chỉ có điều không to được như nốt ruồi của Triệu Chí thôi.

Nhưng dù có khủng bố thế nào, thì đó cũng là nốt ruồi, Tô Triển Đào xuất thân không chuyên căn bản không ngờ, nốt ruồi cũng sẽ trở thành khối u, hơn nữa còn là nốt ruồi trên mặt.

Sau khi giải thích cho Tô Triển Đào, Trương Dương quay đầu lại, nói với Triệu Chí:

– Tôi chỉ có thể nói, hiện tại nó là khối u, vẫn chưa chuyển biến xấu hoàn toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục, chưa đến một hai năm sau sẽ thực sự trở thành ung thư!

Giọng Trương Dương không nhỏ, câu nói lần này của hắn ai cũng nghe được.

Lúc nói trong lòng Trương Dương cũng có chút bất đắc dĩ, những lời này là sự thực, nhưng nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, rõ ràng đều không tin hắn, ngay cả Tần Dũng đi theo hắn mà cũng vậy.

– Mày mới bị ung thư đấy, khốn kiếp!

Triệu Chí bất chấp đối phương nhiều người hơn mình, tức giận, gã là người có tiền, bị người đi đường nguyền rủa bị ung thư, làm sao mà chịu được.

Trong lòng gã, Trương Dương kia đang nguyền rủa gã bị ung thư.

Hai thủ hạ vội ôm gã lại, tránh voi chẳng xấu mặt nào, không Triệu Chí mà hành động, hai anh chàng lực lưỡng kia cũng bước lên trước, lúc này mà động thủ bọn họ nhất định thua thiệt.

Không thể không nói, Tô Triển Đào nhất thời nảy sinh suy nghĩ, bỏ tiền mời vệ sĩ cũng có tác dụng nhất định.

Trương Dương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

– Tiên sinh, thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng, có phải da của ông thường xuyên bị lở, dùng thuốc cũng không ăn thua, sau đó nó tự khói, sẽ biến thành nốt màu đen?

Đang tức giận triệu chí đột nhiên sững sốt, hai người đang ôm gã cuối cùng cũng thở ra, cảm xúc của Triệu Chí cũng khôi phục.

– Đúng là có, rồi sao?

Triệu Chí gật đầu, trong lòng nghĩ, không phải mấy người này biết rõ về mình đấy chứ, cứ nghe người ta nói trước đã.

Gần cả năm qua, trên người gã đúng là có bị lở loét, rất ngứa, còn hơi đau, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê đơn thuốc, gã cũng uống, sau đó đôi khi khỏi, đôi khi vô dụng, nhưng sau đó chỗ lỡ loét sẽ tự khỏi.

Còn nữa, da chỗ đó thật sự hơi đen hơn những chỗ khác một chút.

Trương Dương lại hỏi:

– Còn nữa, nốt ruồi trên mặt anh, mấy tối gần đây hơi đau, nhưng không đau lắm!

– Tôi thừa nhận là có, làm sao cậu biết?

Triệu Chí thật sự kinh ngạc, da trên người gã có thể giải thích là người này cố ý nghe,ngóng những người thân của gã đều biết chuyện này, hơn nữa gã cũng có đến bệnh viện.

Nhưng chuyện nốt ruồi trên mặt bị đau, là chuyện gần đây, trừ gã ra, chẳng ai biết chuyện này.

Trương Dương khẽ thở dài, chầm chậm nói:

– Đây là biểu hiện bệnh của anh, nốt ruồi trên mặt anh là khối u, đây còn giai đoạn đầu, nếu để đến giai đoạn cuối sẽ phiền toái đấy!

– Nốt ruồi của tôi là khối u, sao tôi không biết? Nốt ruồi này theo tôi 40 năm nay, sao giờ cậu nói là khối u?

Triệu Chí đưa tay lên, chỉ vào nốt ruồi trên mặt mình, kêu lớn.

Trương Dương vừa mới nói bệnh trạng kia, còn khiến gã có chút tin tưởng, nhưng nói nốt ruồi là khối u, dù thế nào gã cũng không tin, đừng nói gã, ngay cả Tô Triển Đào đi theo Trương Dương mà cũng có chút hoài nghi.

Một nốt ruồi bình thường đột nhiên trở thành khối u, cái này đúng là làm người ta khó chấp nhận được.

– Thật, tôi là một bác sĩ, sẽ không lừa anh đâu!

Trương Dương lại thở dài, trong lòng bắt đầu nghĩ sao Cơ Hoành Quang lại nghĩ ra cái cách tỷ thí này, lúc này hắn thực sự cảm thấy khó xử.

Tuy nhiên đã đồng ý rồi, cuộc tỷ thí này hắn vẫn phải làm đến cùng, đây là bệnh nhân thích hợp nhất của hắn, không thể nào bỏ qua được.

– Được, cậu không lừa tôi, cậu nói đi, đây là u gì?

Triệu Chí vẻ mặt tươi cười, trong mắt còn mang tia đùa cợt, gã đang tính toán thời gian, từ lúc gã gọi điện tới giờ cũng được một lúc rồi, viện binh của gã cũng sắp tới.

Đợi người của gã tới, nắm quyền chủ động trong tay rồi ra tay cũng không muộn, giờ đến lúc đó gã phải hỏi xem, rốt cuộc Trương Dương có mục đích gì.

– Anh bị ung thư hắc sắc tố!

Trương Dương nhìn gã, chậm rãi nói, ung thư hắc sắc tố là ung thư da, tình hình Triệu Chí hiện nay là ung thư da giai đoạn đầu, hôm nay nếu không phải gặp được Trương Dương, một khi chuyển biến xấu, lúc đó mới thực sự nghiêm trọng.

– Ung thư hắc sắc tố, chưa nghe nói qua, các cậu đã ai nghe nói đến chưa?

Triệu Chí cười to, quay đầu lại, nhìn xem người của mình đến chưa.

Xung quanh đã có người vây xem, rất nhiều người cũng bàn luận, giờ là năm 98, chưa chiếu bộ phim “Phi thành vật nhiễu” (If You Are the One ), không như sau này vì có bộ phim đó, khiến nhiều người biết về chứng bệnh này.

Thậm chí nhiều người đứng quanh, cũng chưa từng nghe nói về căn bệnh này.

Điều này làm Trương Dương cảm thán, khiến thức y học thông dụng còn chưa đủ.

Trương Dương nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, bên cạnh có một hiệu sách, đây là chợ y dược, hiệu sách ở đây, chắc chắn không thể thiếu sách về bệnh ung thư.

Kỳ thực ung thư hắc sắc tố cũng không phải bệnh hiếm, rất nhiều sách giới thiệu, trong tiệm sách này, chỉ cần hắn tìm được sách giới thiệu về căn bệnh này, thì cũng không cần phí sức giải thích nữa.

Nghĩ đến đây, Trương Dương ngẩng đầu, chỉ vào hiệu sách bên cạnh nói:

– Tiên sinh, tôi nói anh không hiểu, vậy đi, ở đây có hiệu sách, chúng ta vào hiệu sách, tôi lấy tài liệu cho anh xem, anh sẽ hiểu được những gì tôi nói đúng không nào?

Triệu Chí vốn muốn lắc đầu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy hiệu sách có số 320, gã vừa báo địa chỉ không phải là ở đây sao, nghĩ lại, gã cũng đồng ý.

Trong tiệm sách có nhiều người, không phải sợ mấy người Trương Dương vào đó đối phó với gã.

Muốn đứng trong thị trường dược liệu, học hỏi là việc không thể tránh, mở hiệu sách ở đây rất không tệ.

Một lúc sau, Trương Dương đã tìm được một quyển sách giới thiệu về khối u, những năm nay người bị ung thư ngày càng nhiều, những bộ sách này dần được hoan nghênh, tiệm sách cũng nhập về một ít.

Trong quyển sách này, có một phần giới thiệu về ung thư da khá dài, ung thư hắc sắc tố cũng xuất hiện trong đó, mở ra xem một lát, ánh mắt Triệu Chí không rời, càng đọc càng kinh ngạc.

Không Cạnh Tranh Được Với Zara, H&Amp;M, Hệ Thống Thời Trang M.y.m Của Bà Chủ Maximark Đã Đóng Cửa Sau Hơn 3 Năm Ra Mắt

MYM, viết tắt của “make your miricle” ra đời năm 2016 sau khi bà Nguyễn Ánh Hồng và con gái mua lại thương hiệu thời trang EMIGO của Vingroup. Trước đó bà Hồng đã có 20 năm kinh nghiệm trong ngành kinh doanh bán lẻ khi sở hữu chuỗi siêu thị Maximark nổi đình đám ở chúng tôi chị gái bà Hồng là bà Nguyễn Ánh Hoa sở hữu chuỗi siêu thị Citimart, anh trai là một người cực kỳ nổi tiếng trong ngành kinh doanh hàng hiệu là ông Jonathan Hạnh Nguyễn.

Năm 2015, bà Hồng đã nhượng lại Maximark cho Vingroup và mua lại Emigo. Hai thương vụ diễn ra gần như đồng thời điểm vào năm 2015, chỉ cách nhau 1 tháng.

Tuy nhiên mọi việc không đơn giản. Bà Hồng cho biết sau khi bán Maximark đã từng có ý định nghỉ ngơi như sau đó thấy con gái không kham nổi nên đã xắn tay vào giúp. Là một tay ngang trong lĩnh vực thời trang nhưng lại dày dặn trong lĩnh vực bán lẻ nên bà Hồng đã triển khai được nhiều ý tưởng mới cho MYM.

MYM tập trung vào việc sản xuất các sản phẩm thời trang (Đầm, váy, công sở, du lịch,…). Hiện nay công ty đang có 2 xưởng sản xuất lớn với máy móc hiện đại cùng hệ thống hơn 20 showroom cao cấp, chuyên nghiệp và uy tín. Trên trang web MYM tự giới thiệu “công ty đã đứng trong Top 10 những Công ty thời trang hàng đầu về xu hướng tại Đông Nam Á trong lĩnh vực sản xuất và kinh doanh các sản phẩm thời trang cao cấp” sau gần 5 năm hoạt động. Hiện nay các sản phẩm của công ty đã được xuất khẩu sang Nhật Bản, Mỹ, Châu Âu,… và nhiều nơi khác trên thế giới.

Bà Hồng quan niệm: “Không có bất kỳ quy chuẩn nào để được ăn mặc đẹp. Bạn không cần có một thân hình chuẩn hay một cá tính độc đáo, những bộ trang phục của MYM được làm ra để tôn vinh nét đẹp của những cô gái bình dị nhất. Cái tên MYM – Make Your Miracle cũng phản ánh rõ nét tuyên ngôn của thương hiệu: Khoác trên mình bộ trang phục của MYM, những cô gái bình dị cũng có thể làm nên điều kỳ diệu nhất!”.

Mặc dù vậy, chủ chuỗi MYM vẫn canh cánh về việc ngành thời trang nội địa bị cạnh tranh rất nhiều bởi các hãng bình dân ngoại như Zara, HM, ở phân khúc thấp hơn thì là hàng Trung Quốc. Trong bài trả lời báo Doanh nhân Sài Gòn cách đây 2 tháng, bà Hồng cho biết, “trong lĩnh vực thời trang, người tiêu dùng trong nước không tự hào về hàng Việt. Mặc dù hàng ngoại hiện nay hầu như được gia công tại Việt Nam và như vậy cũng có thể xem là hàng Việt. Nhưng cứ có “mác” ngoại là người tiêu dùng thích. Đó là nghịch lý bao đời nay không giải quyết được”.

Thực tế tại các cửa hàng tại trung tâm thương mại Vincom, các cửa hàng MYM khá vắng khách, trong khi Zara hay HM mặc dù mức giá đắt hơn nhưng vẫn tấp nập người mua.

Ở một góc khác, thương hiệu thời trang VINDS Fashion Mega Store của Vingroup hiện cũng đã lặn mất tăm trên thị trường, đây là chuỗi cửa hàng thời trang với diện tích 2.500-5.000m2 tuy nhiên hiện tại các cửa hàng này tại các trung tâm thương mại Vincom đều lặng lẽ đóng cửa. Trên website của Vingroup trong lĩnh vực hoạt động cũng không còn bóng dáng của VINDS. Theo Phương Anh / Theo Trí thức trẻ

Giáo Hạt Gò Vấp: Chúc Tết Đức Hồng Y

WGPSG — Sáng thứ Tư, ngày 23/01/2013 vào lúc 9g00, quý cha, quý soeur, quý HĐMV giáo hạt Gò Vấp đã tề tựu đông đảo tại nhà thờ Xóm Thuốc để đón chào Đức Hồng y đến thăm giáo hạt Gò Vấp. Trước khi ngài đến, mọi người đã dành một giờ để Chầu Thánh Thể với tâm tình tạ ơn Thiên Chúa về những hồng ân Chúa đã thương ban trong năm qua, và nguyện xin Chúa ban bình an trong Năm Mới Quý Tỵ cho giáo hạt Gò vấp sống mầu nhiệm Hiệp Thông trong Năm Đức Tin này.

Sau giờ Chầu, mọi người tập trung vào hội trường để họp mặt, thăm hỏi và chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Bầu khí ngày họp mặt cuối năm thật vui tươi, ấm áp, đầy tình hiệp thông giữa anh em trong giáo hạt. Khi Đức Hồng y vừa đến, tiếng hát chào mừng và tiếng vỗ tay vang dậy, làm cho nét mặt của ngài đã sáng tươi lại càng thêm rạng rỡ…

Sau khi mời Đức Hồng y an tọa, cha Hạt trưởng đại diện giáo hạt chúc mừng Đức Hồng y, và nhường lời cho cha Hạt phó báo cáo với Đức Hồng y về mục vụ trong giáo hạt. Cha Hạt trưởng cũng báo cáo thêm về việc bác ái mà hạt Gò Vấp đã thực hiện trong năm 2012 như: Giúp xây dựng Chủng viện, giúp xây cất 4 Nhà thờ trong Giáo phận và 22 Nhà thờ ngoài Giáo phận v.v..

Đức Hồng y cám ơn mọi người đã sống trong tình thương yêu và hiệp thông, chia sẻ. Ngài cũng hòa chung niềm vui với cộng đoàn dân Chúa giáo hạt đang được hưởng cuộc sống bình an, kinh tế ổn định. Tuy nhiên, ngài có một nỗi lo về sự giúp đỡ xây dựng các Nhà thờ. Ngài muốn rằng việc giúp đỡ đó trước khi thực hiện nên xem lại kỹ lưỡng hoàn cảnh, nhân tố có cần thiết để xây cất quá lớn hay không. Nếu không sẽ mang tính phô trương thì không hay lắm! Hiện nay, việc lo lắng nhiều hơn cả mà Đức Hồng y đang quan tâm, đó là việc xây dựng Chủng viện, vì việc này rất cần thiết, và ngài đã bàn bạc kỹ lưỡng trước khi quyết định thực hiện.

Để giải tỏa nỗi lo đó, cha Hạt trưởng hứa sẽ cố gắng hiệp thông với Đức Hồng y và Đức cha phụ tá về nỗi lo xây cất Chủng viện bằng mọi cách. Và ngài cũng bày tỏ tâm tình với Đức Hồng y: “Vào những ngày cuối năm, mặc dù Đức Hồng y rất bận rộn, mà vẫn đến thăm hạt Gò Vấp. Chúng con rất xúc động về sự hiện diện của Đức Hồng y và cảm nhận sự quan tâm của Đức Hồng y đối với giáo hạt Gò Vấp. Con xin thay mặt toàn thể giáo hạt Gò Vấp dâng lên Đức Hồng y lời chúc mừng Năm Mới tốt đẹp nhất, và xin chúc Đức Hồng y sức khỏe luôn dồi dào, sống lâu trăm tuổi với chúng con”.

Tiếp theo lời chúc là món quà của giáo hạt được dâng lên Đức Hồng y. Ngài nói lời cảm ơn và chúc mừng giáo hạt Gò Vấp năm mới. Ngài kể một câu chuyện thay cho lời ban huấn từ về BÍ QUYẾT SỐNG LÂU (100 tuổi) của một Đức cha mà Đức Hồng y có dịp đi thăm. Đó là “Luôn cầu nguyện”. Đức Hồng y muốn truyền bí quyết đó cho giáo hạt Gò Vấp như là món quà đầu năm.

Sau những lời chúc mừng Năm Mới là bữa tiệc liên hoan, mọi người cười nói vui vẻ thân tình. Trong khi dùng tiệc, giới trẻ giáo xứ Xóm Thuốc đã dâng lên Đức Hồng y cùng quý khách một vũ khúc mùa Xuân của dân tộc Tây Nguyên để làm món quà đầu Xuân. Trước khi ra về, mỗi giáo xứ chụp chung với Đức Hồng y một tấm hình lưu niệm.

Từ khi có cha Hạt trưởng mới, bầu khí giáo hạt Gò Vấp như khởi sắc. Nhà thờ Xóm Thuốc đã rộn rã sắc Xuân trong tình hiệp thông, yêu thương giữa các giáo xứ với nhau trong ngày cuối năm. Ước mong bầu khí hôm nay sẽ mãi mãi đọng lại trong lòng mọi người nơi giáo hạt Gò Vấp.

“Xuân về ấm áp đất trời.Hương kinh thánh thiện sáng ngời Đức tin.Hoa lòng dâng kính trọn niềmVui Xuân dương thế, vọng Xuân Thiên Đường”

Giám Đốc Sở Y Tế Bật Khóc Vì Chuyện Say Xỉn, Đuổi Phóng Viên

Chiều qua (5/11), Sở Y tế TPHCM đã tổ chức buổi họp báo để nêu quan điểm chính thức về nội dung bài viết cho rằng Giám đốc Sở Y tế TPHCM Nguyễn Tấn Bỉnh”đá trách nhiệm, đuổi phóng viên” đăng trên báo Người Tiêu Dùng ngày 30/10. Theo lãnh đạo sở này, việc tổ chức buổi họp là thực hiện chỉ đạo của Thường trực UBND TPHCM (?).

Theo bài báo kể trên, vào lúc 14h40 ngày 28/10, ông Nguyễn Tấn Bỉnh – Giám đốc Sở Y tế chúng tôi đã tiếp phóng viên báo Người Tiêu Dùng trong tình trạng “nồng nặc mùi bia rượu, mặt đỏ gay”.

Khi phóng viên hỏi về tình trạng quá tải tại Bệnh viện Nhi đồng 2 “mà trong khuôn viên bệnh viện vẫn có quỹ đất dôi dư dành cho thuê”, ông Bỉnh đã “đá trái bóng trách nhiệm” cho UBND chúng tôi và UBND quận 1. Cũng theo bài báo, ông Bỉnh sau đó đã đẩy lưng, đuổi các phóng viên ra khỏi phòng…

Đối với các nội dung trên, phát biểu tại buổi họp báo, ông Bỉnh cho biết đã báo cáo đầy đủ cho UBND chúng tôi và chờ ý kiến chỉ đạo từ lãnh đạo thành phố.

“Tôi rất buồn và không đồng tình với bài báo. Tôi hơi tiếc là đã tiếp các phóng viên báo Người Tiêu Dùng với thái độ quá thân mật”, ông Bỉnh nói.

Ông Bỉnh bật khóc khi cho rằng mình không bao giờ say xỉn trong giờ làm việc. “Tôi là một bác sĩ, một thầy giáo. Thế nên, tôi luôn ý thức mình là một tấm gương cho các thế hệ đồng nghiệp, học trò”, ông lau nước mắt.

Quang cảnh buổi họp báo. Ảnh: Quốc Ngọc.

Về vấn đề đất thuộc khuôn viên Bệnh viện Nhi đồng 2 bị lấn chiếm, ông Bỉnh cũng khẳng định ngành y tế không thể giải quyết được mà thuộc trách nhiệm của chính quyền.

“Tôi khẳng định, từ khi làm Giám đốc Sở Y tế, tôi không bao giờ chủ trương cho phép các cơ sở y tế cho thuê mướn mặt bằng”, ông Bỉnh nói. Đối với chuyện quá tải bệnh viện, ông cũng khẳng định thời gian qua chúng tôi đã hết sức nỗ lực trong vấn đề giảm tải và được Bộ Y tế ghi nhận những thành quả.

Cuối cùng, ông Bỉnh cho rằng bài viết trên báo Người Tiêu Dùng đã xúc phạm nặng cá nhân ông mà cho đến nay báo vẫn chưa có lời đính chính, cũng như không sớm gỡ thông tin và hình ảnh của ông khỏi trang điện tử của báo này.

Tiếp lời ông Bỉnh, đại diện báo Người Tiêu Dùng cho biết sẽ lắng nghe quan điểm của Sở Y tế chúng tôi và sẽ có phản hồi chính thức cho sở.

Một vấn đề nữa, sau bài viết Giám đốc Sở Y tế TPHCM Nguyễn Tấn Bỉnh”đá trách nhiệm, đuổi phóng viên” nói trênđược đăng tải, trang web của Sở Y tế chúng tôi đã có thông tin phản bác. Tuy nhiên, không rõ vì lý do gì thông tin này cũng bị gỡ bỏ khỏi website của sở. Tại buổi họp báo, lãnh đạo Sở Y tế thành phố cũng không giải thích gì về vấn đề này khi có phóng viên đặt câu hỏi.

Theo TPO