Bạn đang xem bài viết Cho Đến Khi Em Quên Được Anh được cập nhật mới nhất trên website Xnko.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Chương 14: Đẹp Trai Bây Giờ Đã Hiếm, Đẹp Trai Mà Dễ Thương Thì Bây Giờ Còn Hiếm Hơn
Chương 14:
Định mệnh là một sợi dây gắn kết số phận của con người.
Thích một ai đó, yêu thương một ai đó, nhớ nhung, chờ đợi một ai đó… Như thế có được gọi là tình yêu không?
Yêu là một từ khó giải thích, là một định nghĩa mang nhiều tầng ý nghĩa.
Phải rằng khi bạn nhận ra bạn thật sự yêu thương một ai đó không phải là quá khứ trước đây mà bạn đã từng thích thì bạn sẽ làm gì?
Quên quá khứ để hướng tới tương lai…
Hay…
… Bỏ mặc tương lai để nhớ về quá khứ.
Còn hắn… Hắn không biết!
Ánh sáng mập mờ trong căn phòng tối. Đôi mắt người đàn ông nheo lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi. Làn khói tỏa ra nồng nặc mùi thuốc lá.
Bức thư trên tay rơi xuống, đôi đồng tử giãn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Một nụ cười chất chứa cả niềm vui và hạnh phúc.
14 năm trước, ông ta ra nhập một tổ chức giết người do băng đảng lớn nhất Châu Á đào tạo. Nhờ tài năng cũng như máu mặt trong xã hội, ông ta được giao nhiệm vụ ám sát một gia đình quý tộc. Nhưng kém may mắn thay 4 năm sau ông ta bị một đơn kiện với tội danh giết người, cùng với đoạn clip ghi lại điều đó. Tổ chức quyết định đưa ông ta đi lẩn chốn, rời khỏi Việt Nam, phẫu thuật thay đổi gương mặt, dùng tên và quốc tịch giả để sinh sống tạm thời ở Úc cho đến khi hết hạn truy nã.
Và cho đến bây giờ, 10 năm sau khi tận mắt được đọc bức thư hết lệnh truy nã của tổ chức ông ta đang gầm lên xung xướng như một con thú dữ được thả tự do.
10 năm sống trong nơm nớp sự lo sợ, 10 năm thèm khát được tự do trở lại với quê hương thân yêu của mình.
Và… Hơn bất cứ thứ gì… ông khao khát được gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình.
Hắn bước vào trường, áo sơ mi trắng, quần jeans, giầy nike, tai đeo phone, balo đeo lệch đầy cá tính. Gương mặt lạnh lùng, lờ đễnh mọi ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.
“Wow~ Đẹp trai quá à! Anh ấy là Lâm Dĩ Phong sao?!”
“Nghe nói anh ấy mới vào trường mà đã lập kỉ lục xếp đầu rồi, đẩy tên hotboy nhà giàu kiêu ngạo lớp 12a1 xuống”- Một nhỏ thì thầm với đứa bạn bên cạnh.
“Ý bạn đang nói là tiên bối Nhật Anh sao?”
“Chứ ai vào đây được nữa! Đẹp trai thì đẹp trai thật, học giỏi thì học giỏi thật. Vậy mà kiêu căng dễ sợ”- Nhỏ bĩu môi
“Chứ Lâm Dĩ Phong của bạn không lạnh lùng và kiêu ngạo sao? Thậm chí anh ta còn chẳng thèm liếc chúng ta đến một lần”
“Ừ! Nhưng anh ấy khác tên Nhật Anh đó. Anh ta vừa kiêu ngạo, vừa không nể nang con gái, bạn không biết sao? Anh ta thay bồ còn hơn thay áo, nghe nói tuần trước có chị đại học năm nhất xít cắt cổ tay tự tử vì bị anh ta bỏ rơi, hơn thế dù có quỳ xuống cầu xin anh ta trước đám đông cũng bị anh ta cười đểu rồi ném tiền vào mặt”
“Thật vậy sao? Thật không ngờ… Mặt đẹp như vậy!”- Nhỏ bạn nghe xong giật mình gật gù
“Chính là vậy đó, vì anh Phong mang phong cách của con người lạnh lùng nhưng lịch lãm nên ngay cả tiền bối An Như Ngọc cũng phải chết mê chết mệt”
Hai cô gái của chúng ta cứ vừa tưởng tượng đến hắn vừa cười, vừa mơ mộng.
“Thôi nào, hai cô gái xinh đẹp, có phải chúng ta nên thoát khỏi giấc mộng và bắt đầu vào học không”
Nghe thấy một giọng nói lạ từ phía sau lưng, hai cô gái cùng quay ra.
Thật bất ngờ, trước mắt họ là một chàng trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ dễ thương, mũ lưỡi trai đội lệch, miệng ngậm kẹo mút, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tắn.
Hai cô bạn của chúng ta không hẹn cùng hét lên: “Đẹp trai…. Đẹp trai quá!”
Cậu mỉm cười như một cái gì đó thể hiện sự tự đắc, cũng phải thôi trai đẹp bây giờ không lạnh lùng mà dễ thương như cậu khó kiếm quá mà.
“Cậu… Cậu là ai vậy?”
“Du học sinh”- Cậu lại dành cho hai thiếu nữ trước mặt một nụ cười tỏa sáng
“Không… không lẽ… cậu là Hàn Thiên!”- Hai cô gái lại tiếp tục đồng thanh lần nữa
“Ừ!”- Cậu đáp lại một cái nhẹ tênh
“Cậu tháng trước xếp thứ hai trường phải không?”
“Ừ!”- Lại một cái nhẹ tênh nữa phát ra.
Hai cô gái không hẹn mà cùng nhau hét lên lần nữa: “Ôi! Cậu dễ thương quá! Trai đẹp đã hiếm, trai đẹp dễ thương như cậu bây giờ còn hiếm hơn”
Cậu mỉm cười xã giao một cách thân thiện. Chẳng qua đi ngang thấy hai cô gái đang nói chuyện về hắn nên nán lại trọc tí thôi! Ai mà ngờ mình cũng được lot top vàng đâu!
Thật là quá may mắn. Cậu tự xướng quay ra chỗ khác cười một mình. Vừa lúc nó đi vào, thấy cậu đang nhe bộ răng lên mà cười thầm như một thằng khùng không ngại tỉa thêm câu:
“Hotboy du học sinh, không lo học đi giờ đứng đây tán gái sao?”
Nó nói rồi lướt nhanh qua. Cậu mới đầu ngơ ngác chưa hiểu gì lúc sau mới thấm thía ra sự thật
“Á… Hạ Thiên Di… đợi tôi vào lớp với”
Cậu vừa gọi vừa chạy với theo, để lại hai fan hâm mộ đang ngơ ngác, ngốc nghếch nhìn bóng dáng cậu xa dần.
Cảm Ơn Em Đã Đến Bên Anh.
Mười lăm năm trước, ba mẹ của cô bị ám sát. Cô được ba giấu vào trong phòng mật mà nhìn thấy toàn bộ cảnh những người đó giết ba mẹ mình. Trong tiềm thức của một cô bé tám tuổi thì đó là một cảnh tượng đáng sợ vô cùng. Cô tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình bị họ nã từng nhát súng vào đầu. Máu đỏ tươi chảy xuống như những bông hoa đỏ thắm tang thương trên nền nhà trắng. Đồ đạc bị đập nát khắp nơi cũng đủ thấy bố mẹ cô và những người đó đã đấu với nhau như thế nào. Giữa căn phòng, bố mẹ cô nằm đó nhắm mắt, trên trán vẫn còn in lại dấu vết của phát súng. Cô nhìn bố mẹ chết mà bất lực, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má cố nín tiếng khóc. Cô thật sự không hiểu bố mẹ mình đã làm gì mà lại bị họ giết.
Đám người đó vừa rời khỏi, cô vẫn không dám ra ngoài vì sợ họ chưa đi hết. Bỗng cánh cửa phòng mật bị mở tung ra. Trước mắt cô là một cậu bé khoảng chừng mười ba tuổi rất đẹp trai. Cậu bé vừa nhìn thấy cô đã vội đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Cô cũng ngoan ngoãn im lặng theo. Một lúc sau cậu bé mới lên tiếng:
– Sao em lại ở đây?
– Bố mẹ em bị họ giết rồi.
Cô vừa nói nước mắt vừa tuôn ra, bây giờ cô mới dám khóc nấc lên. Đôi mắt đen trong sáng của trẻ con bây giờ đã ngập tràn nước mắt. Cậu bé ôm cô vào lòng:
– Ngoan, không khóc nữa.
– Nhưng bố mẹ em…
– Anh biết nhưng bố mẹ thấy em như vậy sẽ rất buồn. Chúng ta phải đi nhanh nếu không họ sẽ quay lại đấy. Nào, đi theo anh.
Hiện tại là cô đang ở tuổi hai mươi ba. Năm ấy, anh đưa cô đi rồi coi cô như em gái mà chăm sóc cô, cho cô đi học, dạy cô cách trở thành một người mạnh mẽ để không bị bắt nạt, dạy cô trở thành một sát thủ lãnh huyết vô tình vì cô luôn một mực đòi báo thù cho cha mẹ. Giờ đây cô là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân. Cô có là da trắng nõn, đôi mắt đen bóng lộ rõ vẻ thônh minh nhưng lại sắc lạnh, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng tự nhiên. Có thể tóm tắt nhan sắc của cô trong bốn chữ: vô cùng xinh đẹp.
Còn anh bây giờ cũng đã trưởng thành. Anh mới có hai mươi tám tuổi mà đã làm chủ tịch của tập đoàn Black lớn nhất nhì thành phố. Anh là người có quyền lực vô cùng lớn ở cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Anh có khuôn mặt rất đẹp trai với ánh mắt cương nghị. Bố mẹ anh mất trước khi anh gặp cô. Có lẽ vì đồng cảm mà anh mới dẫn cô theo.
Hai người tựa vào nhau mà lớn lên, nhìn nhau trưởng thành từng ngày. Tình cảm cũng đã nảy sinh từ lúc nào không hay. Anh yêu cô nhưng lại không nói. Còn cô cũng yêu anh nhưng vì anh nói chỉ coi mình là em gái mà không dám tỏ tình. Vậy là tình cảm ấy được hai người chôn chặt thật sâu trong tim mình mà không để người kia biết.
– Anh đã về rồi. – Cô vui vẻ lao ra ôm cổ anh sau chuyến công tác hai tháng của anh.
– Ừm. – Anh bị cô ôm khá bất ngờ mà tim bỗng lỡ một nhịp.
Anh vội bình tâm lại:
– Hai tháng anh đi em không gây ra chuyện gì đó chứ?
– Không, em đâu có gây ra chuyện gì. – Cô cười cười nói.
Anh sững người. Mới chỉ có hai tháng không gặp cô thôi mà cô đã trở nên xinh đẹp, dễ thương đến vậy sao? Chắc là do anh nhớ cô qua thôi. Đã hai tháng anh không được nhìn thấy cô mà. Cô cũng đã lớn mà còn xinh đẹp như vậy chắc phải canh chừng kĩ một chút để không bị người khác cướp mất.
Cô gặp lại anh cũng rất vui. Có trời mới biết trong hai tháng qua cô nhớ anh đến nhường nào. Có lẽ cô đã quá quen với việc nhìn thấy gương mặt điển trai của anh cười với mình mỗi ngày rồi nên rời xa anh mới hai tháng đã nhớ đến như vậy.
– Thôi, anh lên phòng tắm rửa đi em dọn cơm cho. Anh đi đường chắc cũng mệt rồi.
Một lát sau, anh ngồi vào bàn cùng ăn cơm với cô.
– Chuyện của Hắc Ưng dạo này thế nào rồi?
– Vẫn chưa có động tĩnh gì hết.
– Một thời gian dài như vậy mà không có động tĩnh gì? Em phải cẩn thận đấy.
– Em biết rồi.
Anh rất lo lắng cho cô bởi cô là người đã từng đấu tay đôi với bang chủ Hắc Ưng. Hắn thể nào cũng sẽ trả thù.
Ngày hôm sau, anh đang ở công ty thì cửa phòng anh bị mở tung ra, phó chủ tịch – Lâm – cũng là bạn thân của anh lao vào với tốc độ ánh sáng.
– Minh, vừa lúc nãy Hắc Ưng đã gửi cho tớ clip này.
Rồi Lâm vội mở clip. Trong clip là cảnh cô đang bị trói hai tay, hai chân, bịt miệng, giam trong một căn phòng. Cuối clip xuất hiện bang chủ Hắc Ưng. Hăn nói:
– Hello, Minh. Tao đang giữ em gái nuôi của mày. Nếu mày không muốn nó chết thì vác xác chó của mày đến số X đường Y ngay trong ngày hôm nay. Nhớ là chỉ một mình mày. Còn không, tao không đả bảo điều gì cả.
Anh đấm mạnh tay xuống bàn.
– Clip này đã xác minh chưa?
– Rồi, là clip thật 100%, chưa qua chỉnh sưa, cắt ghép.
Khốn kiếp, không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế này. Anh vội lao ra khỏi phòng lái xe đến đó.
Trong một căn phòng kín, cô cảm thấy rất đau đầu khẽ cựa mình mở mắt. Sao cái gì vướng vậy nè? Sao cô lại bị trói? Cô nhớ lại. Cô đang ở nhà thì có tin Hắc Ưng bắt đầu có hành động. Cô đến đó thám thính thì bị đánh ngất. Lúc tỉnh lại là trong tình trạng này.
Cánh cửa phòng mở ra, một nam nhân bước vào. Đó là một nam nhân trẻ tuổi rất đẹp trai. Cô nhận ra đó là bang chủ Hắc Ưng. Hắn đến gần cô, ngồi xổm xuống vuốt má cô:
– Cô bé, chúng ta lại gặp nhau.
Cô lắc đầu tránh cái vuốt của hắn. Hắn không tức mà rất nhẹ nhàng bỏ băng dính miệng ra cho cô như sợ cô đau. Hành động này của hắn làm cô rất bất ngờ.
– Tên khốn, thả tôi ra.
– Em không vui khi gặp tôi sao? Còn tôi thì rất vui đó.
– Anh bắt trói tôi ở đây làm gì?
– Em đừng lo. Khi thằng anh nuôi khốn kiếp của em đến đây tôi sẽ kết liễu đời nó. Sẽ không còn ai ngăn cản chúng ta nữa. Tôi và em sẽ tổ chức đám cưới…
Hắn vẽ ra một tương lai vô cùng tươi đẹp. Còn cô chỉ thấy khinh thường, có phải hắn bị ảo tưởng không?
– Anh sẽ không làm gì được anh Minh của tôi đâu. Theo tôi nghĩ thì thay vì việc vẽ ra cái tương lai vớ vẩn đó anh nên nghĩ cách giữ mạng mình đi.
– Em có biết tôi rất yêu em không? Tôi bị thu hút bởi sự mạnh mẽ và thông minh của em. Chắc em không biết hắn có tình ý với em à? Hay em nghĩ tôi không biết? Hắn biến mất đồng nghĩa với việc không ai dành em với tôi nữa. Em chỉ có thể thuộc về tôi thôi.
– Anh điên rồi.
Có vẻ như đã hết kiên nhẫn, hắn nói:
– Đúng vậy. Em sắp được chứng kiến anh trai yêu quý của mình chết rồi.
Rồi điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn nghe xong điện thoại rồi vừa mở Ipad vừa nói:
– Nhanh vậy sao. Em xem hắn đến rồi này.
Ipad chiếu cảnh trực tiếp từ camera trong căn nhà. Anh đi vào lần lượt hạ từng tên trong Hắc Ưng. Cô thừa biết với thực lực của anh thì mấy tên này không đáng lo. Nhưng bỗng xuất hiện một tên đánh lén trúng một phát vào vai anh. Anh quay lại đấm một phát khiến hắn đo ván. Anh lao thẳng đến phòng có cô.
Cửa phòng bị đạp tung ra. Anh lao thẳng đến chỗ bang chủ Hắc Ưng đánh nhau với hắn. Cô khá lo ngại về vết thương trên vai của anh nhưng anh vẫn đánh được tên bang chủ khiến hắn ngã xuống đất. Anh vội vàng đến cởi trói cho cô:
– Em có làm sao không? Là anh không tốt để em bị bắt. – Lúc nghe tin cô bị bắt anh cuống cả lên, đầu óc rối bời không biết cô có sao không.
Thời gian cô ở trong phòng cấp cứu, anh chờ ở ngoài thấp thỏm không thôi. Anh tự trách bản thân mình không tốt, không để ý khiến cô trúng đạn. Tại sao cô phải làm như vậy chứ.
Cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô bác sĩ bỏ khẩu trang ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp:
– May cho cậu là viên đạn không trúng vị trí hiểm đấy. Thế nào mà em ấy lại trúng đạn vậy? Tớ chưa bao giờ thấy em ấy bị trúng đạn cả.
Vị bác sĩ đó là Lan – bạn của anh cũng là người yêu của Lâm.
– Em ấy đỡ đạn thay tớ.
– Bây giờ cậu vào thăm em ấy được rồi. Ngọc – tên cô – đã lớn rồi rất xinh đẹp. Theo tớ cậu nên nói nhanh đi nếu không mất cơ hội đấy.
Anh bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường bệnh cầm lấy bàn tay cô.
– Tốt quá, em không sao rồi. Sao lại đỡ cho anh phát đạn đó chứ?
– Đâu có là gì. Chỉ là một viên đạn nho nhỏ thôi mà, anh đâu cần lo lắng đến vậy.
– Anh xin lỗi. Anh không thể bảo vệ em.
Cô nghe câu nói này của anh mà trong lòng ngọt ngào. Anh trầm tư một lúc rồi nói:
– Ngọc này, anh có chuyện muốn nói với em.
– Chuyện gì vậy anh?
Cô rất bất ngờ im lặng một lúc. Anh thấy cô im lặng thì thất vọng. Có lẽ cô không đồng ý. Anh buồn bã:
– Em không cần phải miễn cưỡng chấp nhận đâu. Anh biết mà.
– Anh biết điều gì?
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Bỗng khóe mắt cô đỏ hoe. Anh không biết mình đã làm gì sai mà để cô khóc liền luống cuống:
– Anh xin lỗi, anh sẽ không thế nữa, em đừng khóc.
– Đồ ngốc, em đang vui mà. Em cũng rất yêu anh.
Anh đơ người một lúc. Rồi anh như hiểu ra mọi việc liền nở nụ cười trìu mến với cô. Anh khẽ cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn đầy yêu thương.
Vài tháng sau.
Cô mặc chiếc váy cưới bồng bềnh thanh thoát đứng trước gương ngắm nhìn mình. Chiếc váy cưới trắng càng tôn lên vẻ trong sáng của cô. Lúc này cô đang rất vui vì chỉ vài tiếng nữa thôi cô sẽ kết hôn cùng anh – người cô yêu.
Điện thoại của cô đổ chuông. Cô nghe điện thoại. Cuộc gọi kết thúc mà cô vẫn đứng đờ người ở đó. Như không tin vào những gì mình vừa nghe, cô vội mở laptop ra. Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, một loạt thông tin hiện lên màn hình. Mắt cô mở to đỏ hoe trực khóc. Cô liên tục lắc đầu. Không, không thể nào. Điều này không thể là sự thật. Cô cứ tra đi tra lại nhưng kết quả vẫn thế không thay đổi. Nước mắt cô lúc này đã tuôn rơi. Cô chạy ra khỏi phòng.
Lúc chạy ra ngoài, anh nhìn thấy cô. “Không biết em ấy định đi đâu nhỉ” anh thầm nghĩ trong đầu rồi chạy theo cô.
Cô chạy đến một chỗ một cây cổ thụ to rồi ngã quỵ xuống. Cô khóc. Những tiếng khóc của cô mỗi lúc một to hơn. Anh vội đến bên cô, cầm hai tay cô:
– Em làm sao vậy? – Anh hỏi. Thấy gương mặt cô nhòe nhoẹt nước mắt mà lòng anh đau thắt lại. Mái tóc được búi lên gọn gàng cũng đã trở nên bù xù.
Cô ngước lên nhìn anh. Anh mặc vest đen của chú rể thực sự rất đẹp trai. Vậy mà điều đó lai là sự thật.
– Anh Minh… Là sự thật sao? – Cô nức nở.
– Chuyện gì là thật?
– Mười lăm năm trước là anh lãnh đạo người tới giết bố mẹ em vì bố mẹ em đã giết bố mẹ anh sao?
Anh sững người. Cô đã biết sự thật rồi. Anh đã từng rất đau đầu vì việc này. Anh biết một ngày nào đó cô sẽ biết sự thật này.
– Làm ơn đi, nói với em đó không phải sự thật. – Cô nói trong nước mắt.
– Anh xin lỗi. Đó là sự thật. – Anh đưa tay lau nước mắt cô, ôm cô vào lòng.
– Anh xin lỗi. Anh biết em sẽ rất hận anh. Nhưng đừng hận anh mà. Anh thực sự rất yêu em.
Bỗng cô đẩy anh khiến anh ngã xuống, cô cũng mất lực mà ngã theo anh. Cùng lúc đó là một tiếng súng vang lên đúng chỗ anh và cô lúc nãy. Một đám người áo đen xuất hiện. Anh và cô cùng đứng lên tay không hạ từng tên một. Vì mặc váy cưới dài khó cử động nên cô bị một tên khống chế. Hắn đặt đầu súng lên thái dương cô. Anh nhìn thấy vội chạy đến thì hắn quát:
– Đứng im. Nếu mày chạy thêm một bước tao bắn nát sọ nó.
Anh dừng bước lại. Hắn lại nói:
– Tốt lắm. Bây giờ thì quỳ xuống.
– Anh không được làm hại cô ấy.
– Nếu mày ngoan ngoãn.
Anh từ từ quỳ xuống trong đầu thầm tính toán. Hắn đầu súng vẫn để trên thái dương của cô di chuyển đến gần anh. Hắn một tay giữ chặt cô, tay cầm súng dí vào đầu anh. Tên này thật ngu ngốc. Chỉ có chờ lúc này, cô co chân đá hắn một cái thoát khỏi sự khống chế. Hắn mất thăng bằng ngã xuống. Anh nhân cơ hội cầm chính khẩu súng của hắn kết liễu hắn.
Anh ôm chặt lấy cô.
– Không sao đâu. Có anh rồi. Anh sẽ bảo vệ em.
Từ sau thân cây, một tên áo đen vẫn chưa lộ diện từ đầu cầm súng trường lên nhắm thẳng vào tim anh bóp cò.
Cô ngã đè lên anh. Lại một lần nữa, lại một lần nữa cô đỡ súng thay cho anh. Anh bắn trúng đầu của tên đó. Anh đỡ cô dậy, một tay đỡ lấy đầu cô. Tệ thật, trúng tim. Máu của cô chảy ra thấm ướt cả một khoảng trên áo cưới. Màu đỏ thẫm nổi bật trên nền váy cưới như một bông hoa nở rộ. Anh bế thốc cô lên chạy đến chỗ Lan. Hôm nay đám cưới cô và anh Lan cũng tham dự.
– Ngọc, Ngọc. Không sao đâu. Đừng lo có anh ở đây. – Anh ôm lấy cô, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Khuôn mặt cô trắng bệch. Môi cô mấp máy khó khăn nói:
– Anh Minh… Em xin lỗi. Ba mẹ em đã… làm việc đó. Có lẽ… em đã trả… hết… nợ cho… họ rồi. Anh… tha lỗi… cho ba… mẹ… em nha.
– Không, không. Em không làm gì sai cả, em không phải trả lỗi gì hết. Đúng là anh rất hận ba mẹ em nhưng anh rất yêu em mà.
Lan và Lâm không quan tâm đến luật giao thông lái xe tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện. Ở ghế sau, anh ôm cô nước mắt không ngừng rơi.
– Em… Em xin… lỗi. Anh… hãy… tìm một… người con gái khác… cùng… anh đi… đến… cuối cuộc… đời. Em… phải đi rồi.
Anh chỉ biết ôm cô khóc.
– Anh à… Sao… hôm nay… trời… tối nhanh… vậy? Em… buồn… ngủ. Anh có… thể ôm… em… ngủ không? Lạnh… quá.
– Không. Em không được ngủ. Anh ra lệnh cho em không được ngủ. Chị Lan rất giỏi. Chị ấy sẽ cứu được em. Em phải nghe lời anh.
Đã đến bệnh viện, anh bế cô chạy vào trong. Cô kéo kéo áo anh:
– Em… xin lỗi. Vĩnh… biệt.
Mắt cô nhắm lại, tay buông thõng xuống. Cô được chuyển vào phòng phẫu thuật. Trong phòng phẫu thuật, Lan mặc đồ bảo hộ nói:
Lan bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhìn anh đang thất thần ngồi ở ngoài. Trên áo anh vẫn còn dính máu của cô. Lan thở dài:
– Minh, tớ xin lỗi. Em ấy… không qua khỏi rồi.
Anh đứng lên, hai tay nắm lấy vai Lan:
– Cậu nói cái gì? Ngọc…
– Em ấy không qua khỏi.
– Chẳng phải cậu là bác sĩ hàng đầu thế giới sao? Tại sao? Tại sao?
Anh hét lên trong cơn điên loạn. Lâm đứng bên cạnh:
– Cậu phải chấp nhận, đó là sự thật. Lần này là đạn trúng tim, không giống lần trước. May mắn không thể đến hai lần với cùng một con người. Thần chết không thể ngủ quên đến lần thứ hai với cùng một người.
Anh bước vào phòng. Họ đã đắp vải trắng lên che mặt cô. Anh lấy tay vén tấm vải trắng vô tình ấy lên. Tại sao ông trời có thể bất công với anh như vậy? Hay là ông đang muốn anh trả giá vì năm xưa anh đã giết bố mẹ cô?
Cô nằm đó, đôi mắt nhằm nghiền lại. Khuôn mặt cô trắng bệch, bàn tay cô lạnh ngắt. Anh nhìn gương mặt cô một lúc thật lâu, cố gắng ghi nhớ kĩ trong đầu mình hình ảnh cô. Gương mặt xinh đẹp ấy anh sẽ không được gặp lại nữa…
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nước mắt anh lại tiếp tục rơi xuống. Rồi từ khóe mắt cô một giọt nước mắt cũng lăn dài.
– Lan, Lan. Tớ vừa thấy Ngọc khóc. – Anh gọi to. Có thể cô ấy vẫn chưa rời xa anh.
Lan kiểm tra nhịp tim của cô. Kết quả vẫn vậy. Tim cô đã ngừng đập.
Hai năm sau. Ngày giỗ của cô.
Tất cả công việc, cuộc hẹn đều bị anh hủy hết vào ngày này.
Anh đi đến từng nơi một. Từ ngôi nhà cũ của cô nơi anh và cô gặp nhau. Lúc đó cô vẫn còn nhỏ, nhìn anh khóc lóc. Anh biết cô không có lỗi trong việc này nên mang cô theo mình. Rồi anh đến chỗ công viên mà anh và cô hay đến. Tại đây, anh và cô đã có những giây phút rất vui vẻ. Anh mua kem cho cô – thứ đồ ăn vặt mà cô thích nhất. Cô nhận lấy. Trong lúc ăn, cô vô tình để kem dính lên mũi. Anh lấy giấy lau cho cô. Còn cô thì cười hì hì rất dễ thương. Ánh mắt anh và cô chạm nhau. Đó cũng là khi anh bắt đầu yêu cô. Hầu hết những nơi lưu lại hình bóng của cô anh đều đi qua. Anh đến chỗ gốc cây năm xưa nơi anh và cô phải xa nhau. Anh ngồi tựa vào gốc cây, hồi tưởng lại mọi chuyện, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
– Em có biết em tàn nhẫn lắm không Ngọc? Tại sao lại bỏ rơi anh?
Anh trở về nhà. Từ ngày cô bỏ anh ra đi, không biết bao nhiêu lần anh đã vào phòng cô. Mặc dù không còn người ở nữa nhưng anh vẫn dọn dẹp căn phòng rất gọn gàng. Anh đến chỗ chiếc váy cưới cô mặc, đưa tay sờ lên nó.
Đúng lúc này, điện thoại anh đổ chuông. Anh khó chịu nghe điện thoại. Không phải toàn bộ công việc ngày hôm nay đều đã hủy rồi sao? Người gọi đến là Lan:
– Cậu mau đến bệnh viện ngay cho tớ.
– Tại sao phải đến đó?
– Cậu không muốn gặp lại Ngọc à?
Nghe thấy tên Ngọc anh vội lao đến bệnh viện gặp Lan. Lan nói:
– Ngọc thật sự rất may mắn đó.
– Ngọc? Ngọc đâu? Chẳng phải lúc đó cậu đã nói Ngọc không qua khỏi sao?
Lan dẫn anh đến một căn phòng điều trị đặc biệt.
– Năm đó thực sự tim Ngọc đã ngừng đập. Tớ đã thử dùng phương pháp có thể cứu được người bị bắn trúng tim. Nhưng phương pháp này chưa qua kiểm chứng. Tớ sợ sẽ thất bại nên nói vậy. Nếu nói cho cậu mà không thành công chẳng phải sẽ là đae kích rất lớn sao.
– Vậy là Ngọc vẫn sống.
– Ngọc đã hôn mê ba năm. Em ấy chỉ mới tỉnh lại thôi. Nhưng có một vẫn đề. Toàn bộ trí nhớ của em ấy bị mất. Khả năng nhớ lại là rất thấp. Tớ nghĩ em ấy sẽ không nhớ cậu là ai đâu.
– Không sao. Chỉ cần em ấy còn sống. Tớ sẽ chinh phục em ấy lại từ đầu.
Anh bước vào phòng điều trị. Thực sự Ngọc đã tỉnh lại. Anh đến gần cô, đưa tay lên vuốt má cô nhưng cô lại gạt ra:
– Anh là ai vậy?
– Anh là chồng tương lai của em.
Một năm sau, anh và cô tổ chức đám cưới. Trong một năm qua anh đã chinh phục được trái tim cô mặc dù cô bị mất trí nhớ. Anh trao nhẫn cho cô trong tiếng vỗ tay của mọi người. Anh ôm cô vào lòng, hôn cô.
– Cảm ơn em đã đến bên anh.
Tại Sao Tình Đầu Khó Quên Đến Vậy
Nam là tình đầu của tôi, chúng tôi có tình cảm với nhau từ hồi cấp 2 nhưng cả hai đều rất trân trọng điều đó. Cùng nhau học, cùng nhau vui chơi, cùng chia sẻ, động viên và an ủi nhau mỗi lúc có khó khăn trong cuộc sống. Nhưng cái gì mình càng giữ thì nó càng dễ mất, sau khi lên cấp 3 chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau nữa. Không một lời chia tay mà chỉ là im lặng, cứ như thế rồi chúng tôi xa nhau. Tại sao tình đầu khó quên đến vậy?
Tôi và Nam yêu nhau từ thời còn học cấp 2, mới lớp 8 thôi mà tình cảm hai đứa dành cho nhau rất sâu đậm. Sau khi yêu nhau, tôi vẫn luôn được ghép cái mác cô học trò ngoan ngoãn, học giỏi. Còn Nam càng ngày học càng lên như diều gặp gió, nên được thầy cô rất quý mến. Tôi cũng không biết tại sao Nam lại thay đổi một cách nhanh như vậy.
Cái thời chúng tôi yêu nhau, ngày nào cũng gặp mặt vậy mà cứ về đến nhà là phải nhắn tin qua zing me với nhau, có hôm cả hai thức đến gần sáng mới chịu đi ngủ. Đúng là tình đầu, cái gì cũng mới vẻ, hạnh phúc và thích thú. Chuyện hai đứa dần dần được nhiều người phát hiện và rồi từ lớp đến trường thầy cô bạn bè ai cũng biết hai đứa yêu nhau.
Thời trẻ con nó vô tư thế đó, lúc Nam học tốt lên thì cả hai cùng được chọn vào một đội tuyển thi học sinh giỏi. Ngày ngày gặp mặt, nói chuyện cùng học với nhau, đến lúc tan học còn được bạn ấy đưa về, ríu rít bên nhau mà không có khi nào là chán. Những lúc ấy tôi và Nam cứ có cảm giác như không bao giờ có thể sống thiếu nhau được.
Đến lúc thi đội tuyển năm lớp 9, tôi bị rớt còn Nam được tiếp tục thi, tôi rất buồn và về nhà với vẻ mặt đau khổ. Chính ngày hôm đó lại là ngày sinh nhật của tôi, cả hai đã hứa hẹn sẽ đi ăn, đi chơi với nhau, thế mà không thực hiện được. Những lúc như thế, Nam lại an ủi và động viên tôi, tôi cảm thấy được chia sẻ và cảm thông. Mọi chuyện cũng nhanh trôi qua khi ở bên cạnh luôn có người dõi theo, chở che cho mình.
Mọi chuyện êm đềm cho tới khi hai đứa chuẩn bị thi vào cấp 3, có quá nhiều áp lực từ học tập, thi cử, thầy cô,…Thầy giáo chủ nhiệm còn đến nhà tôi để nói hết chuyện của hai đứa cho gia đình biết vì dạo đó kết quả học tập của tôi giảm sút trầm trọng. Trong khi lo sợ mẹ sẽ trách mắng thì tôi lại nhận được lời động viên từ mẹ, mẹ chỉ nói “con nên biết cái gì con cần cho tương lai của mình, mọi sự lựa chọn của con bây giờ sẽ theo con đến suốt cuộc đời”. Tôi hiểu chuyện và chăm chỉ học hành hơn.
Lúc ấy, cả hai đều rất khó khăn nên tôi chủ động nói lời chia tay, để khi lên cấp 3 sẽ yêu nhau tiếp. Nhưng chúng tôi không thể nào làm được điều đó, những giọt nước mắt, những cái nắm tay lại khiến tôi và Nam không thể xa nhau được. Vậy là hai đứa vẫn yêu nhau như thế, chỉ có điều là ít nhắn tin, ít liên lạc với nhau hơn thôi.
Vào cấp 3, mỗi đứa một lớp, sự quan tâm cũng vơi đi nhiều. Mới đầu năm mà tôi đã gặp một chuyện tồi tệ khiến chúng tôi xa nhau. Vào một ngày đẹp trời, cả khối 11 và 12 lao vào tôi như hàng trăm con sói lao vào con mồi. Họ đánh tôi, xé áo, dội nước lạnh và dùng cả trứng và bột rắc từ đầu đến chân tôi ngay ở sân trường. Tôi sợ sệt, đau đớn, van xin mà họ mà họ vẫn cố tiếp tục. Họ cho tôi là kẻ đã cướp anh người yêu của một chị “giang hồ” nào đó trong trường. Lúc đó, tôi chỉ biết mình như một kẻ xấu số đang hứng chịu những rắc rối của một ai đó.
Sau hôm đó, mọi chuyện được giải quyết và đó chỉ là hiểu nhầm, nhưng tôi không dám đến trường đi học. Khoảng thời gian đó thật là khó khăn với cô học sinh lớp 10 như tôi. Nam vẫn thường xuyên nhắn tin động viên tôi, an ủi và lo lắng về chuyện tôi không đi học. Nhưng sau đó, chúng tôi chỉ gửi cho nhau 1 số tin nhắn thôi, rồi dần dần đã không còn liên lạc gì nữa. Cũng không hiểu vì sao cả hai đứa lại làm như vậy, nhưng có lẽ cả hai đều đã thay đổi.
Mối tình đầu của tôi là như thế, từ hồi ấy đến nay đã 6 năm, tôi đang là sinh viên đại học và Nam cũng như vậy. Tôi không biết bạn ấy như thế nào nhưng 6 năm trôi qua mà tôi vẫn chưa yêu một ai hết. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải tôi vẫn còn quyến luyến tình đầu? Có phải tôi không thể quên được người con trai đầu tiên của tôi?
Cập nhật : bởi
Học Trực Tuyến Tại Rmit Được Học Viên Tiếng Anh Cho Điểm Cao
Kết quả phản hồi của học viên học trực tuyến đã góp phần củng cố vững chắc hơn những gì khoa đang thực hiện. Theo đó, 85% học viên chương trình Tiếng Anh dành cho thiếu niên phản hồi tích cực về trải nghiệm học của các em, 91% học viên chương trình Luyện thi IELTS đánh giá cao các giáo viên bản xứ và 89% học viên chương trình Tiếng Anh đại học đánh giá tích cực về giáo viên của mình.
Từ cuối tháng 2/2020, Khoa Tiếng Anh và Chuyển tiếp đại học RMIT Việt Nam đã đem đến trải nghiệm học trực tuyến tuyệt vời cho gần 1.000 học viên tiếng Anh thuộc nhiều chương trình khác nhau qua mô hình học trực tuyến mới.
Cô Urica Lopez, Trưởng khoa Tiếng Anh và Chuyển tiếp đại học RMIT Việt Nam, cho biết giáo viên toàn khoa đưa ra cam kết tiếp tục duy trì cảm hứng học cho học viên và giúp các em tiếp tục việc học qua hình thức dạy trực tuyến.
“Điều này cần hướng tiếp cận đồng bộ và toàn diện từ toàn thể nhân sự trong khoa và cần giải pháp tức thì trong điều hành việc dạy và học”, cô Lopez nói.
“Những giải pháp mà khoa đưa ra gồm cân nhắc hiệu chỉnh chương trình cho phù hợp với phương thức truyền tải trực tuyến, thân thiện với cả học viên khiếm thị, phát triển chương trình tập huấn phương pháp giảng dạy đồng nhất và không đồng nhất cho giáo viên để chuẩn bị dạy trực tuyến, phát triển bộ hướng dẫn ‘học cách học trực tuyến’ cho toàn bộ học viên khi các em chuyển sang mô hình học mới, đồng thời xây dựng hệ thống hỗ trợ trong đó có điều phối viên trực tuyến và lịch trợ giảng trực tuyến”.
Chương trình Tiếng Anh Đại học, hiện có 805 học viên, cũng cam kết đem đến cho học viên trải nghiệm học mang tính trao đổi, lấy học viên làm trung tâm dựa trên các phương pháp giảng dạy ngoại ngữ tốt nhất – phương thức tiếp cận không như bất cứ trường nào ở Việt Nam.
Toàn bộ các lớp học trực tuyến đều có một giáo viên chính và một trợ giảng để hỗ trợ những vấn đề kỹ thuật mà học viên có thể gặp phải. Học viên ở Hà Nội, Nam Sài Gòn và các tỉnh thành khác, cũng như ở Hàn Quốc, đều cùng nhau học tập trong những lớp học trực tuyến này.
Chủ nhiệm chương trình Tiếng Anh Đại học ông George Chapman còn xác nhận rằng tất cả các lớp tiếng Anh cấp độ thấp, như Cơ bản và Tiền trung cấp, đều có trợ giảng nói tiếng Việt để hỗ trợ vấn đề kỹ thuật bằng tiếng Việt.
Học viên tiếng Anh vẫn tiếp tục được học trực tuyến với giáo viên và các bạn cùng lớp, theo hình thức riêng lẻ, bắt cặp, theo từng nhóm nhỏ hay học với cả lớp.
Ông Chapman chia sẻ rằng, “tất cả giáo viên đều đưa nhiều phương thức giảng dạy khác nhau vào bài học giúp học viên duy trì hứng thú và sự tập trung, và còn khích lệ các em làm việc với nhiều người khác nhau. Học viên vẫn tiếp tục được học với giáo viên và các bạn cùng lớp, theo hình thức riêng lẻ, bắt cặp, theo từng nhóm nhỏ hay học với cả lớp”.
Ông Chapman nhấn mạnh rằng mô hình trực tuyến còn được áp dụng với mọi dịch vụ hỗ trợ của khoa nhằm đảm bảo rằng học viên thuộc mọi cấp độ đều có thể tiếp tục nhận được hỗ trợ trong suốt quá trình các em theo học tại RMIT.
“Các dịch vụ này gồm trợ giảng cá nhân dành cho từng học viên, tư vấn sau giờ học, phản hồi cho học viên về trình độ ngôn ngữ từ những gì các em thực hiện trong lớp học, và tư vấn đặc biệt cho học viên về cách nâng cao kỹ năng và làm sao để tiến bộ. Chúng tôi đảm bảo rằng các em sẽ nhận được trải nghiệm học tốt nhất trong hoàn cảnh khủng hoảng toàn thế giới như hiện nay, đồng thời trang bị cho các em những kỹ năng cho cuộc sống và công việc như tính linh hoạt, giải quyết vấn đề, kết nối trực tuyến, cũng như làm việc và hợp tác giữa các nhóm quốc tế với nhau”.
85% học viên đang theo học chương trình tiếng Anh dành cho thiếu niên phản hồi tích cực về trải nghiệm học trực tuyến của các em.
Em Cổ Thành Đoàn, học viên chương trình Tiếng Anh cho thiếu niên, cho biết em thật sự thích học tiếng Anh trực tuyến sử dụng phần mềm học tập tương tác Blackboard Ultra.
“Em vẫn được học với các giáo viên bản địa kỳ cựu và giàu kinh nghiệm của RMIT, cũng như nhận được sự hỗ trợ từ các trợ giảng”, Đoàn chia sẻ. “Em có thể hỏi thầy cô qua hộp thư trò chuyện trực tuyến mà không thấy mắc cỡ hay lo lắng, và cũng không sợ không ghi chú kịp vì có thể nhấn nút xem lại bài giảng. Các tài liệu học trực tuyến cũng sẵn có. Em vẫn có thể thực hành kỹ năng nói cho kỳ thi IELTS qua phần mềm ghi hình và nhận phản hồi trực tiếp của thầy cô dành cho riêng em”.
BT
Cập nhật thông tin chi tiết về Cho Đến Khi Em Quên Được Anh trên website Xnko.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!